Tống Nhược Cốc, tên biến thái, em thích anh
Phan_11
Bệnh trạng này, rất giống với biểu hiện lâm sàng của bệnh tương tư.
Đương nhiên, cũng có thể là mắc phải bệnh nan y gì đó.
Xét thấy tên nhóc này là một tai họa, căn cứ vào kinh nghiệm lịch sử “Tai họa thiên nhiên”, tôi loại bỏ khả năng thứ hai. Cho nên...Tên nhóc Sử Lộ này đang yêu?
Thật là...còn khiến người ta khó hiểu hơn so với bệnh nan y.
“Tống Nhược Cốc...”
“. . . . “
Có phải tôi đã bỏ lỡ cái gì không, vì sao chuyện này phát triển theo hướng khác thường như thế.
Lẽ nào bọn họ thực sự từ muốn chém muốn giết chuyển sang yêu đương nhau sao Nghĩ đến cảnh Tống Nhược Cốc và Sử Lộ tình cảm nồng nàn ngồi đối diện nhau, trên đầu hai người đều có những trái bóng bay màu hồng bay lơ lửng, tôi lại cảm thấy buồn nôn.
“Kỷ Nhiên, tôi có một dự cảm, cậu bị Tống Nhược Cốc đoạt mất rồi!”
“ . . . . . “ Lời này từng từ từng chữ tôi đều hiểu, tại sao ghép lại một chỗ tôi lại không lý giải được thế này.
Sử Lộ thấy tôi không phản ứng, dứt khoát nghiêng đầu dựa vào vai tôi, “Kỷ Nhiên, tôi không muốn cậu bị người khác đoạt mất.”
“Thế nên, sự thật là cậu đang lo lắng Tống Nhược Cốc muốn làm người bạn thân thiết của tôi đúng không?” Tôi quả nhiên suy nghĩ quá nhiều, hoàn toàn không nên ôm hi vọng lớn với Sử Lộ, cậu ta không phải mắc phải bệnh tương tư, càng không phải mắc bệnh nan y, đây hoàn toàn là căn bệnh thần kinh thỉnh thoảng tái phát mà!
“Tôi mặc kệ, cậu chỉ có thể có tôi là bạn!”
“Được, được rồi, được rồi, tôi chỉ có một mình cậu thôi.” Tôi vỗ vỗ sau lưng cậu ta để an ủi. Tên nhóc này có thể coi là một đứa trẻ, một chuyện vớ vẩn như thế mà cậu ta có thể sẽ phát tác trong một tháng, cho nên mới nói.Thuốc không thể ngừng mà!
Sử Lộ nghe thấy tôi cam đoan, tinh thần khá lên một chút, lôi kéo tôi và cái valy to của cậu ta cùng sóng vai đi trong sân trường, dọc đường đi, gặp phải vô số ánh mắt nhìn theo, tôi mất tự nhiên cúi đầu, đá viên đá dưới chân, đột nhiên đụng trúng phải một người. Cảnh tượng này giống đã từng xảy ra, trong đầu tôi nhanh chóng hiện lên cảnh đêm đông lờ mờ, lộn xộn. Tôi ngẩn người, bật lên tiếng, “Tống Nhược Cốc.”
Giọng nói của Tống Nhược Cốc vang lên từ trên đầu tôi, “Không tồi, không cần nhìn cũng có thể biết là tôi.”
Tôi ngẩng đầu, thật sự là cậu ta! Cái này gọi là oan gia ngõ hẹp mà!
Tống Nhược Cốc chắn trước mặt tôi, hoàn toàn không có ý định nhường đường, cậu ta cao hơn tôi khoảng một cái đầu, cho nên ánh mắt cậu ta nhìn tôi thêm hiệu quả từ trên cao nhìn xuống, cho người ta cảm giác kiêu căng và lạnh lùng, “Chỉ ăn hơn một tháng, đường cũng không nhìn được hả?”
“Tạm được, cậu cũng không khác mấy,” tôi cố gắng vỗ vỗ cánh tay cậu ta, “Nhìn xem, cao hơn hẳn.”
“Hô hô…” Tiếng cười của Sử Lộ có thêm mù vị khiêu khích.
Tống Nhược Cốc cũng không nhìn cậu ta, “Đừng có sờ loạn, tố cáo cậu quấy rối tình dục giờ.”
Sử Lộ kéo tay tôi, “Kỷ Nhiên, chúng ta đi thôi.”
Ánh mắt Tống Nhược Cốc rơi xuống đến chỗ Sử Lộ nắm tay tôi, “Thật là chị em tốt.”
Sử Lộ đã quen với kiểu châm chọc này, cho nên thản nhiên liếc mắt. Còn tôi nghĩ đến chuyện khác, nếu Sử Lộ lo lắng tôi bị Tống Nhược Cốc cướp đi, thì tôi ở trước mặt cậu ta, cho cậu ta thuốc an thần là được rồi.
Vì thế tôi nói với Tống Nhược Cốc: “À, đúng rồi, tôi có vài lời muốn nói với cậu.”
“Chuyện gì.”
“Tùy rằng cậu giúp tôi ơn huệ lớn, tôi rất cảm kích, nhưng tôi đã có Sử Lộ, cho nên...” Tôi nhìn cậu ta, thực sự không biết mở miệng nói lời sau đó thế nào, trách chỉ có thể trách tôi không phải người bệnh tâm thần.
“Cho nên cái gì?” Tống Nhược Cốc vẻ mặt giễu cợt, các tế bào cơ thịt trên mặt giống như sắp xếp lại từ đầu, đấy gọi là nghiêm trang đó, ánh mắt cậu ta sáng quắc nhìn tôi chằm chằm, “Cho nên cậu muốn nói cái gì?”
Vẻ mặt cậu ta nghiêm túc, giống như là đang trong chiến tranh hạt nhân MỹTrung, tôi bị cậu ta nhìn đến nỗi căng thẳng, nhưng trong đầu không hiểu sao có cảm giác bội tình bạc nghĩa không giải thích được thế này! Tôi nắm chặt tay, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ của người bệnh thần kinh ra khỏi đầu, “Cho nên, tôi sẽ không trở thành người bạn thân thiết của cậu.”
Tống Nhược Cốc giống như người máy bị hết điện, không nhúc nhích, vẻ mặt không có tí biến hóa nào. Cứ như thế khoảng mười mấy giây, cậu ta thở phào một cái, nghiêm túc nói: “Kỷ Nhiên, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
“Cái gì?”
“Đừng chỉ ăn rau,” cậu ta vỗ vỗ đầu tôi, ánh mắt dịu dàng, “Phải ăn nhiều thịt một chút.”
“. . . . “ Tôi biết mà, tên nhóc này vừa nói kiểu độc ác, tôi đã nhanh chóng biến thành mảnh vụn.
Bởi vì bị Tống Nhược Cốc quật ngã ở chỗ này nên tôi muốn tìm một chỗ khác để khai chiến, nghĩ tới nghĩ lui cho dù là giao chiến chính diện kiểu gì, dường như tôi đều không phải là đối thủ của cậu ta. Vì thế tôi lựa chọn cách vô sỉ.
Tôi tính mang ảnh cơ bụng của cậu ta tung lên trên diễn đàn.
Ừ, không chỉ như thế. Tôi còn thuận tiện chuyển tên ảnh từ “Tống Nhược Cốc.jpg” chuyển thành “Tống Nhược Cốc.avi”, kiểu cách đó, trình độ đó, chỉ riêng như thế đã có ý nghĩa khác rồi.
Nhưng lý thuyết thì đầy đủ, thực tế thì đầy khó khăn, lúc tôi đưa tấm ảnh lên BBS trường, mới phát hiện tên quên thay ID. Vì thế bài post ID rành rành là “Kỷ Nhiên”.
Vì là chuyện liên quan đến Tống Nhược Cốc, cho nên bài post kia lượng view rất cao, cũng có thể là vì chuyện liên quan đến “Tống Nhược Cốc.avi”, cho nên số lượng comment tăng nhanh giống như tên lửa.
Đương nhiên, rất nhiều reply đều là “Không mở được”. Nhưng không ai tin đó chỉ là một tấm ảnh, hầu hết mọi người đều tin chắc rằng video bị lỗi trong quá trình tải lên, dù sao người đăng lên là “Kỷ Nhiên”, tên này và Tống Nhược Cốc đặt cùng một chỗ thì cả người đều tản ra ánh
sáng “bí mật có thể khai phá”, cho nên sao có thể không có phim được! Nhất định là mạng trường làm hỏng video.
Vì thế bọn họ yêu cầu tôi tải lại một lần.
Còn có suy đoán từ tên video, sức tưởng tượng vô cùng phong phú, ngoài khẩu vị đặc biệt còn không dám nhìn thẳng.
Tôi chạy mất tăm.
Chương 21: Bảo vệ
Tôi tự động lãng quên chuyện ngu ngốc đã làm tối hôm trước, đồng thời lừa mình dối người cho rằng sóng gió này sẽ trôi qua rất nhanh, thế nhưng ngày hôm sau, khi tôi đang tự thôi miên bản thân mình thì bị vô số người qua đường chú ý đến phá hủy.
Lúc sáng đi học, tôi gặp Tống Nhược Cốc và Tần Tuyết Vi ở giảng đường. Môn học đầu tiên vào sáng thứ hai, giảng đường của tôi và bọn Tống Nhược Cốc cùng một tầng, Tần Tuyết Vi đang ngăn Tống Nhược Cốc ở giảng đường của bọn họ, bầu không khí gươm súng sẵn sàng.
Tôi không liếc mắt mà đi qua luôn, trong lòng tha thiết mong muốn bọn họ đấu tranh chú tâm một chút, không nên phát hiện ra tôi.
“Kỷ Nhiên!” Tần Tuyết Vi gọi tôi lại, gương mặt xinh đẹp lúc này đã tức giận khiến cho vặn vẹo, lộ vẻ hung ác nham hiểm.
Tôi run lên, “A.”
“Cậu!” Cô ấy chỉ vào tôi, “Bỉ ôi, vô sỉ, không biết xấu hổ!”
“Lời cậu nói có lỗi, lỗi ngôn từ, vô sỉ và không biết xấu hổ là cùng một ý.” Tôi hiểu chắc cô ấy hiểu nhầm chuyện “Tống Nhược Cốc.avi”, nhưng trước khi nói ra sự thật là tôi phải chọc tức cô ấy một chút, ai bảo tôi nhìn cô ấy không vừa mắt.
Bên trong bên ngoài giảng đường có không ít người đang lén theo dõi chúng tôi.
“Cậu!” Lúc này Tần Tuyết Vi vô cùng tức giận, bình thường nhanh mồm nhanh miệng, tùy tiện nói mấy câu là có thể khiến tôi răng rơi đầy đất, bây giờ lại nói trong run rẩy, nói không ra lời.
Cô ấy dứt khoát đưa tay tát tôi một cái, mắt thấy cái tát sẽ rơi lên mặt.
“Cậu chắc chắn sẽ ra tay.” Tôi cười “Bạn của cậu bình phục thế nào, mặt đã bình thường chưa?”
Động tác của cô ấy dừng lại, dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn tôi, “Kỷ Nhiên, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết.”
“Tôi biết nếu cậu muốn hại tôi thì rất dễ dàng. Nhưng cậu đừng quên, trong tay tôi cũng có nhược điểm của cậu. Tuy rằng không thể coi là mới, nhưng chỉ cần trước tin tức thêm chữ con gái “Một ông lớn nào đó”, có lẽ sẽ trở thành tin đồn toàn dân theo dõi đấy.” Dư luận là một thứ rất là thần kỳ, chỉ cần có ai đó trở thành mục tiêu, dù người khác nói không chính xác, hễ là việc có liên quan, chắc chắn không muốn nó xảy ra.
Cô ấy hơi do dự, nhưng trên mặt còn đang đấu tranh, đây không phải là một chuyện dễ dàng chấp nhận.
Tôi đổ thêm dầu vào lửa, “Ngoài ra tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, nếu cậu nói làm gì, tôi sẽ đồng quy vu tận với cậu.”
Cô ấy mở miệng nhưng một chữ cũng không nói ra lời. Tôi không nói nữa, cất bước rời đi, ánh mắt chạm đến Tống Nhược Cốc, tôi dừng chân, đi tới bên cạnh cậu ta, nhìn về phía Tần Tuyết Vi, “À, đúng rồi, thật ra chuyện video kia, chỉ là một trò đùa, bên trong không có gì hết. Tôi và Tống Nhược Cốc hoàn toàn không có gì cả. Đây là lần cuối cùng tôi giải thích chuyện này, nếu như cậu tiếp tục vì chuyện này mà tìm tôi,” trái tim tôi đập thình thịch, quyết tâm dùng thuốc mạnh. Đột nhiên tôi tóm lấy cổ áo Tống Nhược Cốc, dùng lực kéo xuống, cậu ta bị tôi kéo, hơi cúi người, yên lặng nhìn tôi, trong ánh mắt có ý cười ấm áp.
Tôi nhíu mày, hôn thật nhanh lên khóe miệng cậu ta một cái, sau đó nhìn về phía Tần Tuyết Vi,
“Tôi không ngại hẹn hò thực sự với cậu ta, để cho cậu thất vọng đâu.”
Nói xong những lời này, tôi không nhìn Tần Tuyết Vi sắc mặt đang tái nhợt như ăn phải thuốc chuột và Tống Nhược Cốc vẻ mặt như là bị sét đánh, xoay người rời đi.
Bực bội kiểu này thật tốn nhiều tinh lực, tôi vừa giả vờ quá giống, lại lao lực quá độ, chân tay đang run rẩy.
Chẳng qua bây giờ về cơ bản đã loại bỏ rắc rối Tần Tuyết Vi, kết quả này khiến tôi rất hài lòng. Dù sao năm hôm ba bữa bị người ta làm phiền, đến Tề Thiên Đại Thánh cũng không chịu nổi.
Nhưng mà tôi trước mặt nhiều người như thế lợi dụng Tống Nhược Cốc, cậu ta... sẽ không tức giận chứ? Hơn nữa hôm qua tôi làm chuyện đó với cậu ta, cậu ta chắc đang không vui. Tôi không kiềm chế được sờ lên môi, trong lòng chán nản và xấu hổ.
Chương trình học trong năm mới hơi bận, tôi còn được học bổng loại 2, điều này kích thích tôi hăng hái học tập, mỗi ngày không hề trốn học, cũng không đi chép bài tập, đi học ngồi hàng đầu, tan học lại đến thư viện tự học, tinh thần phấn chấn hơn nhiều, thực sự có thể trở thành gương cho người ta noi theo.
Ngoại trừ học tập, còn có một chuyện tương đối đáng chú ý. Mọi người có còn nhớ Sử Lộ từng lôi kéo tôi tham gia cuộc thi lập nghiệp không, đúng, chính là “wheels baby”. Dự án “wheels baby” của chúng tôi đã vượt qua vòng loại, tức là có cơ hội giành được thứ hạng. Bảo vệ chia làm ba lần, lần đầu tiên và lần thứ hai chúng tôi đều miễn cưỡng vượt qua, lần thứ ba là trận quyết định thứ hạng cuối cùng, hơn nữa mời không ít doanh nhân tham dự, trước khi buổi bảo vệ diễn ra, giám khảo mở cuộc họp tập trung toàn bộ thí sinh, chỉ đích danh chúng tôi, phê bình power point của chúng tôi, nói là quá đơn giản, không thấy được linh hồn, yêu cầu chúng tôi làm lại một lần nữa, cần phải làm lại nội dung chi tiết, xác thực, hình thức bắt mắt.
Lúc này cách buổi bảo vệ hai ngày, tôi và Sử Lộ đang rơi vào tuyệt vọng, buộc lòng phải kéo theo Tống Nhược Cốc. Hai lần bảo vệ trước, Sử Lộ lấy lý do, “Trợ lý không cần tham gia bảo vệ” để bỏ rơi Tống Nhược Cốc, hơn nữa mỗi lần tôi gặp Tống Nhược Cốc lại không được tự nhiên, cho nên cũng ngấm ngầm chấp nhận quyết định này.
Bây giờ Tống Nhược Cốc cười khẩy nhìn power point của chúng tôi, như là đang nhìn một đống bỏ đi.
Tôi sờ sờ mũi, “Kém như thế à?”
“Tạm được, ít ra không có lỗi chính tả.” Tống Nhược Cốc cố gắng tìm từ an ủi tôi. Cậu ta nhìn về phía Sử Lộ, không khách khí chút nào chỉ ra, “Năng lực diễn đạt của cậu có vấn đề.”
“Tôi? Năng lực diễn đạt?” Sử Lộ chỉ vào mũi mình, vẻ mặt không phục, “Tôi là chủ lực của đội hùng biện, lão tử dựa vào miệng để ăn cơm!”
“Chúng ta đều ăn cơm bằng miệng, có ai dùng mũi để ăn đâu.” Tống Nhược Cốc khinh thường, cậu ta cầm con chuột, ý bảo bọn tôi nhìn màn hình máy tính, “Miệng của cậu không tồi, tư duy logic cũng tạm được, nhưng không thể mang suy nghĩ của mình thể hiện trên chữ viết được, vấn đề này và miệng không có quan hệ gì. Cho nên power point nhìn có vẻ khô khan, đơn điệu này, không chỉ ra được các ý chính, còn nữa,” cậu ta chỉ vào một báo cáo khác, đó là hạng mục phương hướng lập nghiệp “wheels baby” nói, “Cậu viết tài liệu này theo suy nghĩ cá nhân, nghĩ đến đâu viết đến đó, muốn viết cái gì viết cái đó, nhóm giám khảo từ bản báo cáo này chỉ nhìn thấy ý tưởng không nhìn thấy mục tiêu, càng không nhìn thấy phương hướng phát triển. Trên thực tế cá nhân tôi cho rằng, trừ bố cậu, thì không ai có thể hiểu được trọn vẹn suy nghĩ thực sự của cậu.”
Sử Lộ bị cậu ta nói xong, mặt đã tái mét nhịn một chút, hỏi, “Sao cậu khẳng định đây là d tôi viết.”
Tống Nhược Cốc liếc mắt sang chỗ tôi, “Có cậu ở đây, Kỷ Nhiên sẽ phải làm à?”
“. . . . “ Thực ra, tôi luôn phụ trách chiếu power point, đây cũng là chuyện quan trọng mà...
“Tóm lại,” Tống Nhược Cốc tổng kết nói, “Có thể chỉ dựa vào hai bản này mà có thể vào thẳng trận chung kết, mặt mũi hai người cũng khá được đấy.”
“. . . . .”
“. . . . . .”
Tôi có thể nói cảm ơn không, ít ra bề ngoài của tôi vẫn được khẳng định.
Cuối cùng Tống Nhược Cốc đưa ra một quyết định tàn nhẫn: Báo cáo và power point đều phải sửa lại.
Cậu ta cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Bảo vệ vào hai giờ chiều, bây giờ còn bốn mươi bốn tiếng, bốn mươi bốn phút. Tối hôm nay chúng ta làm lại các nội dung, ngày mai ngủ ngon giấc, sáng ngày kia chuẩn bị tài liệu thành file, nhân tiện chuẩn bị một ít sản phẩm, lúc bảo vệ chia cho mỗi giám khảo một bản.”
Sử Lộ yên lặng đi đến chỗ tôi, thì thầm một cách bí ẩn, “Vacheron Constantin[1] của cậu ta nhất định là giả.”
[1] Vacheron Constantin: là hãng đồng hồ nổi tiếng, Công ty được thành lập năm 1755 bởi JeanMarc Vacheron , một thợ đồng hồ độc lập ở Geneva , Thụy Sĩ . Đây là một trong những nhà sản xuất đồng hồ lâu đời nhất trên thế giới với một lịch sử không bị gián đoạn. Năm 1770, công ty của ông đã tạo ra các chuyển động cơ học và chín năm sau đó, ông thiết kế động cơchuyển quay đầu tiên. Là con trai của JeanMarc Vacheron, Ápraham , đã tiếp nối doanh nghiệp gia đình vào năm 1785. Trong thời gian này công ty đã có thể sống sót trong cuộc Cách mạng Pháp (17891799). Sau đó, vào năm 1810, JacquesBarthélemy Vacheron , cháu trai của người sáng lập, đã trở thành người đứng đầu của công ty. Ông là người đầu tiên để bắt đầu xuất khẩu của công ty Pháp và Ý . Sau đó, JaquesBarthélemy nhận ra rằng ông không có khả năng kinh doanh một mình. Để đi du lịch ở nước ngoài và bán sản phẩm của công ty, ông cần một đối tác. Do đó, năm 1819, François Constantin đã trở thành liên kết của Vacheron. Công ty tiếp tục hoạt động dưới tên Vacheron Constantin .)
Tôi bừng tỉnh nhìn cậu ta một cái, lén hỏi: “Vacheron Constantin là cái gì?”
Sử Lộ không để ý đến tôi.
“Đúng rồi, hai người đã tiết lộ với bọn họ công ty chúng ta thành lập doanh thu thu được bao nhiêu không?” Tống Nhược Cốc hỏi.
Sử Lộ đáp, “Không, đây là kinh ngạc để lại đến phút cuối.”
Tống Nhược Cốc gật đầu, “Ngoài ra, còn ý kiến gì không?”
“Có.” Tôi dè dặt giơ tay lên.
“Nói đi.”
“Hôm nay phải thức đêm sao? Ngày mai không phải còn một ngày”
Bốn ánh mắt khinh bỉ kèm ghét bỏ bắn về phía chúng tôi, tôi lập tức im miệng.
Chương 22: Thức đêm
Bởi vì phải thức đêm, cho nên Tống Nhược Cốc đưa tôi và Sử Lộ về nhà cậu ta. Đây là một khu biệt thự không xa trường học lắm, người mở cửa là mẹ Tống Nhược Cốc, từ đầu đến cuối lúc nào cô ấy cũng nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
Sau khi ăn tối xong bắt đầu làm bài.
Đầu tiên Tống Nhược Cốc đánh dấu chi tiết các điểm chính trong báo cáo và đề cương, ghi chú ra từng điểm từng điểm quan trọng, sau đó đưa cho Sử Lộ, để cậu ta viết theo các ý chính này, sau đó Tống Nhược Cốc sửa lại.
Tùy rằng ngoài miệng nói không tha cho người ta, nhưng Sử Lộ lại ngược lại rất nghe lời.
Sau đó, Tống Nhược Cốc vừa chỉ ra những câu hỏi nào có thể gặp phải trong quá trình bảo vệ, rồi trả lời ra làm sao, vừa cùng tôi làm power point. Chúng tôi ngồi cạnh nhau trên sô pha, cậu ta phụ trách viết nội dung, tôi phụ trách theo chỉ thị của cậu ta chỉnh power point thêm nhiều hình ảnh minh họa và các hiệu ứng. Ngày hôm nay tôi mới phát hiện ra, làm power point còn có nhiều điểm cần chú ý đến như thế, hiệu ứng thì có rất nhiều loại, nhìn thôi cũng đã choáng váng, càng không nói đến sử dụng.
Vì thế, tôi tìm hiệu ứng đến nỗi lao lực, đừng nói là bắt tay vào làm. Tống Nhược Cốc ngay từ đầu còn chỉ cho tôi 2 cái, sau đó dứt khoát cầm chuột để thao tác, vấn đề là.. Tay của tôi còn đang ở trên con chuột mà.
Không biết có phải do cậu ta quá chú tâm nên không cảm giác được hay không, hay cậu ta vốn chẳng hề quan tâm, nói chung, cậu ta làm như không có chuyện gì đến lúc làm xong, còn dí một cái trên trán tôi, “Hoàn hồn.”
Xem ra là tôi suy nghĩ nhiều rồi.
Tuy rằng trên mu bàn tay còn giữ lại nhiệt độ của cậu ta.
Tôi cảm thấy có gì đó không bình thường, ngẩng đầu lên, phát hiện Sử Lộ đang dùng ánh mắt ai oán nhìn tôi.
“Làm sao thế?”
“Hai người dựa vào nhau gần thế, tôi sẽ ghen.”
“. . . . “ Cái gì thế cái gì thế. Tôi dịch sang một bên.
Tống Nhược Cốc không hài lòng kéo tôi trở lại, “Cách xa quá cậu không nhìn thấy màn hình.”
Cũng đúng, màn hình laptop đều như nhau, đều không quá lớn. Tôi chỉ có thể dùng ánh mắt làm yên lòng Sử Lộ.
Thái độ của Tống Nhược Cốc đối với cậu ta đương nhiên cũng không thể tốt được, cậu ta thản nhiên nhìn lướt qua Sử Lộ, “Nhìn cái gì thế, đêm nay không muốn ngủ à?”
Sử Lộ căm tức ánh mắt, bàn phím chịu lửa giận của cậu ta, vang lên tiếng cạch cạch, giống như là tiếng mưa đá đập vào cửa kính mùa hè.
Lúc tôi uống xong cốc cà phê thứ ba, power point cuối cùng cũng làm xong, tôi cũng không mở được mắt. Tuy nhiên như đã nói, việc tôi được phân công đúng là thoải mái nhất, Sử Lộ và Tống Nhược Cốc còn đang trừng lớn đôi mắt gõ bàn phím, hơn nữa miệng hai người cũng không nhàn rỗi, tay thì gõ chữ, miệng thì đấu nhau, đều cái kiểu, ba câu thì hai câu thì nói chuyện vớ vẩn, một câu nói chuyện công việc.
Tôi không có ý định cắt ngang bọn họ, định nghiêng đầu chợp mắt một lát, chờ Tống Nhược Cốc nghiệm thu thành quả. Nhưng cơn buồn ngủ quá mạnh mẽ, hai mắt tôi nhắm lại rồi không muốn mở ra. Vi tư thế không thoải mái, nên tôi cũng không ngủ được sâu, đang mơ mơ màng màng thì có cảm giác có người ôm lấy tôi, sau đó đặt lên một chỗ mềm mại, đắp gì đó ấm áp lên người tôi.
Trên trán có cảm giác nhẹ nhàng, như là bị lông chim chạm vào một cái, không biết là thực hay mộng.
Sáng hôm sau khi tôi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở trong căn phòng xa lạ. Giường rất lớn, rất thoải mái, ga giường và chăn đều màu xanh lam, hoa văn đơn giản, sạch sẽ tươi mát, ngửi được mùi hương nhẹ nhàng trong không khí khiến người ta thả lỏng tinh thần. Tôi nhảy xuống giường, sửa sang đồ trên giường, rồi nhìn căn phòng một lượt. Cảm giác đầu tiên là lớn, rất lớn, căn phòng lớn như thế mà chỉ dùng làm phòng ngủ, thực sự xa xỉ khiến người nhỏ bé trong thế giới này như tôi phải nghiến răng. Căn phòng lớn lạ thường này lại khá trống, bên trong trang trí đơn giản, có một cái tủ ở đầu giường, có một cái bàn, hai cái ghế, một tủ Ti vi, có một kệ sách đứng bằng gỗ ghép gắn trên tường, chia làm từng ô vuông nhỏ, trên giá sách ngoại trừ sách còn có không ít đồ vật trang trí, có đồ sứ xinh xắn, cũng có đồ đồng chạm khắc kỳ lạ, mấy thứ linh tinh này đặt ở cùng một chỗ lại có cảm giác khá hài hòa. Trên tường treo hai bức tranh to, tôi thấy khá đẹp, nhưng không nhìn ra theo trường phái gì.
Ánh mắt tôi dừng ở trên tủ ở đầu giường, ở đó để một bể cá lớn, trong bể cá có mấy con cá mập mạp đang bơi lội tung tăng, bên cạnh bể cá còn có một cái đồng hồ điện tử, bên cạnh có một khung ảnh kỹ thuật số, đang chiếu một ít ảnh chụp. Tôi cảm thấy khá thú vị, cho nên cầm khung ảnh lên nhìn kỹ. Nhân vật chính trong các tấm ảnh đều là Tống Nhược Cốc, nội dung là ảnh cậu ta với người nhà hoặc bạn bè, hầu hết các tấm ảnh đều là khuôn mặt không thay đổi biểu cảm nhìn về phía máy ảnh, nhưng có thể coi là ấm áp.
Nhưng sau đó có một tấm ảnh xuất hiện, khiến tôi ngẩn người ngay tức khắc. Tôi không ngờ khung cảnh là trận bóng rổ của chúng tôi, lúc tôi cưỡng hôn Tống Nhược Cốc trong nháy mắt, góc lia máy của nhiếp ảnh gia thật vô cùng đúng chỗ. Trong hình, tôi vì đầu bị tập kích nên ánh mắt dại ra, Tống Nhược Cốc thì kinh ngạc mở to hai mắt, luống cuống và kinh hoàng giống hệt như cô vợ nhỏ đang trong hoàn cảnh gặp phải đại lưu manh đùa giỡn.
Tống Nhược Cốc như thế thật hiếm thấy, tôi vui mừng, nhấn dừng lại để thưởng thức chừng một phút, sau đó mới dời mắt. Xem ra đây chắc là phòng Tống Nhược Cốc, sao tôi lại ngủ ở phòng cậu ta, thế cậu ta ngủ chỗ nào?
Tôi đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy trên ghế sa lon phòng khách dưới tầng có bóng người đang làm tổ.
A, hóa ra là tôi chiếm lấy hang ổ của cậu ta.
Tôi nhẹ nhàng xuống tầng, phát hiện Tống Nhược Cốc thực sự đang ngủ, trên người cậu ta đắp một cái chăn khá dày, lộ cằm, trên đầu dán tờ giấy nhớ, che mất gần một nửa khuôn mặt của cậu ta. Theo nhịp thở của cậu ta, khiến tờ giấy nhớ dao động từ trên xuống dưới, nhìn khá là buồn cười.
Tôi ghé sát lại để nhìn, trên tờ giấy nhớ ghi bữa sáng còn để trong nồi giữ nhiệt, chúng tôi đừng quên ăn, chắc là chữ của mẹ cậu ta.
Tôi nhẹ nhàng kéo tờ giấy nhớ xuống. Tống Nhược Cốc chắc là khó chịu nên nhíu mày một cái, nhưng không tỉnh. Cho nên tôi chống cằm thưởng thức khuôn mặt của cậu ta.
Có một kiểu mặt, bạn càng nhìn càng thấy nó đẹp, bởi vì ngũ quan kết cấu hài hòa, đường cong gương mặt hoàn mỹ, cho nên dù là nghệ sĩ khó tính nhất, lúc này cũng sẽ kinh ngạc mà thấy đây là một gương mặt đẹp tự nhiên, có thể khảo ra tác phẩm nghệ thuật không thiếu sót hoàn mỹ. Kiểu mặt này chúng tôi gọi là hoàn mỹ.
Tống Nhược Cốc có lẽ thuộc loại này. Hơn nữa, có kiểu nhìn lần đầu thì thấy quá đẹp, có loại càng nhìn mới càng thấy đẹp, nhưng lại có người có thể kết hợp cả hai loại hình này, nhìn lần đầu con mắt kinh ngạc, lần hai lần ba lại càng không thể dời mắt.
Loại mặt này chúng ta gọi là yêu nghiệt.
Cho nên giờ tôi có thể hiểu tại sao bản thân càng ngày càng thấy Tống Nhược Cốc dễ nhìn.
Ánh mắt của cậu ta hơi động đậy, tầm nhìn của tôi bị cặp lông mi kia hấp dẫn: đường nét rõ ràng, đen, mỏng và dài, hơi nhếch lên, như bướm sắp phá kén muốn xòe hai cánh, để có thể dùng khuôn mặt của bản thân đến với thế giới này.
Tôi không có sức chống cự đối với đôi lông mi đẹp, cho nên không kìm được chìa ngón tay chạm vào lông mi cậu ta.
Cánh bướm cuối cùng cũng từ từ hiện ra, nhanh chóng dao động từ trên xuống dưới.
Tống Nhược Cốc chớp mắt hai cái, ánh mắt lơ đễnh rốt cục cũng mở ra. Cậu ta nhìn tôi chằm chằm mấy giây, gọi một tiếng không chắc chắn, “Kỷ Nhiên?”
Chuyện xấu hổ kiểu này bị phát hiện tại chỗ có vẻ không tốt lắm, tôi hơi chột dạ, liền mỉm cười rực rỡ với cậu ta, thân thiết không gì sánh được, “Tống Nhược Cốc, buổi sáng tốt lành.”
Tống Nhược Cốc ngẩn ngơ, giống như là không chắc chắn, “Kỷ Nhiên?”
“Là tôi mà” Người này choáng váng chắc?
“Đừng dụ dỗ tôi.”
“. . . . . .” Cái gì, cái gì thế.
Sắc mặt của cậu ta tối lại, lúc này còn có vành mắt đen, vừa nhìn là biết ngủ không đủ, tôi kéo thảm cho cậu ta, “Nếu không cậu ngủ thêm chút nữa đi.” Chắc vừa rồi tinh thần không được minh mẫn.
Cậu ta lắc đầu, ngồi dậy, “Không cần, không ngủ được.”
“Nói xem, sao cậu lại ngủ ở chỗ này?” Phòng khách nhà cậu không phải có rất nhiều sao..
Tống Nhược Cốc bất đắc dĩ bóp bóp trán, “Mẹ tôi khóa hết phòng khách.”
“Vì sao?”
Cậu ta giương mắt cười như không cười nhìn tôi, “Cậu thật sự không biết tại sao?”
..Tôi có vẻ hơi hiểu, lập tức xấu hổ, “Cậu không giải thích với cô sao?”
“Những gì nên nói tôi đều đã nói.”
“Vậy tại sao.”
Cậu ta không trả lời, đột nhiên cười rộ lên, đôi môi mở ra, lộ hàm răng trắng bóng ngay ngắn, nụ cười rực rỡ này rất ít khi xuất hiện trên mặt câu ta, tôi đương nhiên ngu ngơ một lúc.
“Cậu thực sự muốn biết?” Cậu ta cười hỏi tôi.
“Rốt cục là có chuyện gì?”
“Mẹ tôi có một người bạn biết xem tướng, người kia một lần thấy ảnh của cậu, nói cậu có gương mặt vượng phu.”
“. . . . .” Sấm sét ơi, người muốn đánh chết tôi thì cho một tia sét để tôi có thể chết nhanh chóng, sao lại còn bày đặt nói thế này, thật dày vò người ta mà.
“Đừng phùng mang trợn má,” Tống Nhược Cốc đột nhiên bẹo má tôi một cái, rồi nhanh chóng thả ra, “Cứ như thế càng vượng phu.”
“Vượng phu thì vượng phu, ít nhất chồng tương lai của tôi nghe thấy thế sẽ vui vẻ.”
“Anh ta đương nhiên vui vẻ.” Tống Nhược Cốc cười vô cùng đen tối.
Tôi thấy trên bàn trà có bản báo cáo, cầm lên xem, đây chính là do hai người họ thức suốt đêm qua viết ra, một xấp thật dày. Tôi lật thử một cái, lại có tới gần bốn mươi trang, hơn nữa phương hướng báo cáo rõ ràng, số liệu tỉ mỉ chính xác, có thể thấy đã được trau chuốt tỉ mỉ rồi.
Tôi xem líu lưỡi, “Tôi nói này, cậu không cần liều mạng đến mức này chứ.”
“Tôi là người dù bất cứ chuyện gì, không làm thì thì thôi, đã làm thì phải làm tốt nhất.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian